TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 30/09: TIẾNG HÁT TRONG TÙ
Kinh Thánh: “Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời; và những tù phạm đều nghe.” (Công Vụ 16:25)
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Công Vụ 16:16-34
“Một ngày kia, chúng ta đi cầu nguyện, gặp một đứa đầy tớ gái bị quỉ Phi-tôn ám vào, hay bói khoa, làm lợi lớn cho chủ nó. Nó theo Phao-lô và chúng ta, mà kêu la rằng: Những người đó là đầy tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, rao truyền cho các ngươi đạo cứu rỗi. Trong nhiều ngày nó cứ làm vậy, nhưng Phao-lô lấy làm cực lòng, xây lại nói cùng quỉ rằng: Ta nhân danh Đức Chúa Giê-xu Christ mà truyền mầy ra khỏi người đàn bà nầy. Chính giờ đó, quỉ liền ra khỏi. Song le các chủ nàng thấy mình chẳng còn trông được lợi lộc nữa, bèn bắt Phao-lô và Si-la, kéo đến nơi công sở, trước mặt các quan, rồi điệu đến các thượng quan, mà thưa rằng: Những người nầy làm rối loạn thành ta; ấy là người Giu-đa, dạy dỗ các thói tục mà chúng ta chẳng nên nhận lấy, hoặc vâng theo, vì chúng ta là người Rô-ma. Đoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng quan khiến xé áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn. Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề lao phải canh giờ cho nghiêm nhặt. Được lịnh đó, đề lao bỏ hai người vào ngục tối và tra chân vào cùm. Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời; và những tù phạm đều nghe. Thình lình, có cơn động đất rất lớn, đến nỗi nền ngục rúng động; cùng một lúc, các cửa mở ra, xiềng tù phạm thảy đều tháo cả. Người đề lao giựt mình thức dậy, thấy các cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn hết, bèn rút gươm, toan giết mình. Nhưng Phao-lô kêu người lớn tiếng rằng: Chớ làm hại mình: Chúng ta đều còn cả đây. Người đề lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run sợ lắm, gieo mình nơi chân Phao-lô và Si-la. Đoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu rỗi? Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Giê-xu, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa. Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề lao đem hai người ra rửa các thương tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-têm. Đoạn, người đề lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời.”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Công Vụ 16:25
“Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời; và những tù phạm đều nghe.”
Đoàn truyền giáo của Sứ đồ Phao-lô trên đường đi đến chỗ cầu nguyện thì gặp một người tớ gái bị quỷ Phi-tôn nhập, làm lợi nhiều cho chủ của cô qua việc bói toán. Cô gái đi theo đoàn nhiều ngày và la lớn: “Những người đó là đầy tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, rao truyền cho các ngươi đạo cứu rỗi” (câu 17). Những điều cô nói là đúng nhưng Sứ đồ Phao-lô không muốn người ta hiểu lầm đạo cứu rỗi ông đang rao giảng có liên hệ với tà linh này. Ông quay lại ra lệnh cho quỷ phải ra khỏi người tớ gái và ngay lập tức quỷ lìa khỏi cô gái ấy. Cô được giải thoát khỏi sự khống chế của quỷ dữ và khả năng bói toán của cô cũng không còn. Việc này khiến chủ của cô mất đi mối lợi lớn nên họ nổi giận, bắt hai ông giải đến quan tòa, tố cáo hai ông là những người Do Thái gây rối loạn thành phố, dạy các phong tục mà người La Mã không thể chấp nhận được. Đoàn dân cũng hè lên chống lại hai ông nên các quan tòa ra lệnh xé áo, đánh đòn, cùm chân, và tống giam hai ông vào ngục tối.
Dù bị tù oan ức với thân hình bầm dập đau đớn nhưng hai ông không một lời than vãn, trách oán mà hết lòng cầu nguyện và cất cao tiếng hát chúc tụng Chúa giữa đêm khuya. Hai ông tin vào sự tể trị của Chúa, Ngài nhìn thấy sự đau đớn và oan ức của hai ông nhưng Ngài cho phép điều này xảy ra hẳn là có mục đích cho vương quốc của Ngài. Việc làm của hai ông khiến các tù nhân đều thấy làm lạ và lắng nghe. Rồi điều diệu kỳ đã xảy ra, một cơn động đất rất lớn làm nền ngục rung động và xiềng xích của các tù nhân đều rớt ra (câu 26). Viên quan cai ngục thức giấc thấy vậy thì muốn tự sát. Sứ đồ Phao-lô kêu lớn: “Chớ làm hại mình: Chúng ta đều còn cả đây.” Quan cai ngục kinh ngạc, nhận biết năng quyền giải cứu của Đấng mà Sứ đồ Phao-lô và ông Si-la tôn thờ, ông đã run rẩy và quỳ xuống trước hai ông hỏi cách nào để nhận ơn cứu. Câu trả lời là: “Hãy tin Đức Chúa Giê-xu, thì ông và cả nhà ông sẽ được cứu rỗi” (câu 31). Ngay đêm hôm đó, quan cai ngục và cả nhà ông đã vui mừng tin nhận Chúa và nhận phép báp-tem.
Một đời sống tin kính Chúa sẽ thu hút nhiều người đến với Ngài. Bền lòng cầu nguyện và hát ca ngợi Chúa trong khổ đau là điều không dễ làm, cũng không thể miễn cưỡng thực hiện. Nhưng ai thật sự tin cậy Chúa và phó thác hoàn toàn cuộc đời của mình cho Ngài mới kinh nghiệm được “Hãy vui mừng mãi mãi, cầu nguyện không thôi, phàm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Giê-xu Christ đối với anh em là như vậy” (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:16-18).
Bạn được nhắc nhở gì qua bài học hôm nay?