TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 5/10:NẾU TÔI PHẢI CHẾT
Kinh Thánh: “Vì nếu ngươi làm thinh trong lúc này đây, dân Giu-đa hẳn sẽ được tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị hư mất; song nào ai biết rằng chẳng phải vì cớ cơ hội hiện lúc này mà ngươi được vị hoàng hậu sao?” (Ê-xơ- tê 4:14)
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Ê-xơ-tê 4:1-17
“Vả, khi Mạc-đô-chê biết hết mọi điều ấy, bèn xé áo mình, mặc lấy một cái bao và phủ tro, rồi đi ra giữa thành, lấy tiếng lớn kêu khóc cách cay đắng. Người cũng đi đến tận trước cửa vua; vì ai mặc cái bao, bị cấm không cho vào cửa của vua. Phàm trong mỗi tỉnh, nơi nào mạng lịnh vua và chiếu chỉ người đã đến, thì trong dân Giu-đa bèn có sự thảm sầu, kiêng cữ ăn, khóc lóc, và kêu van; lại có nhiều người lấy bao và tro làm giường mình. Các nàng hầu bà Ê-xơ-tê và những hoạn quan bà đều đến thuật lại sự ấy cho bà; hoàng hậu bèn buồn rầu lắm, gởi quần áo cho Mạc-đô-chê mặc, để lột bao khỏi mình người; nhưng người không khứng nhận. Bấy giờ bà Ê-xơ-tê gọi Ha-thác, một hoạn quan của vua, mà vua đã đặt hầu chực bà, rồi biểu người đi đến Mạc-đô-chê hỏi cho biết có việc gì, và nhân sao đã có vậy. Ha-thác bèn đi ra đến Mạc-đô-chê tại nơi phố thành ở trước cửa vua. Mạc-đô-chê thuật lại mọi điều đã xảy đến mình, và số bạc Ha-man đã hứa đóng vào kho vua đặng có phép tuyệt diệt dân Giu-đa. Người cũng đưa cho hoạn quan một bổn sao lục chiếu chỉ đã truyền ra tại Su-sơ đặng tuyệt diệt dân Giu-đa, để hoạn quan chỉ cho bà Ê-xơ-tê xem và biết, cùng biểu người khuyên bà vào cùng vua, trước mặt vua nài xin ơn vua và cầu khẩn giùm cho dân tộc mình. Ha-thác bèn trở về thuật lại cho bà Ê-xơ-tê mọi lời của Mạc-đô-chê. Bấy giờ bà Ê-xơ-tê nói với Ha-thác, và sai người nói lại với Mạc-đô-chê rằng: Các thần bộc và dân chúng các tỉnh của vua đều biết rằng hễ ai, bất luận nam hay nữ, vào cùng vua tại nội viện, mà không được lịnh vời thì ai đó theo luật đã định tất phải bị xử tử đi, miễn là được vua giơ cây phủ việt vàng ra, thì mới sống; nhưng đã ba mươi ngày rày tôi không được vời vào cung vua. Người ta thuật lại cho Mạc-đô-chê các lời của bà Ê-xơ-tê. Mạc-đô-chê biểu đáp lại cùng bà Ê-xơ-tê rằng: Chớ thầm tưởng rằng ở trong cung vua, ngươi sẽ được thoát khỏi phải hơn mọi người Giu-đa khác; vì nếu ngươi làm thinh trong lúc nầy đây, dân Giu-đa hẳn sẽ được tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị hư mất; song nào ai biết rằng chẳng phải vì cớ cơ hội hiện lúc nầy mà ngươi được vị hoàng hậu sao? Bà Ê-xơ-tê bèn biểu đáp lại cùng Mạc-đô-chê rằng: Hãy đi nhóm hiệp các người Giu-đa ở tại Su-sơ, rồi hãy vì tôi kiêng cữ ăn trong ba ngày và đêm, chớ ăn hay uống gì hết; tôi và các nàng hầu tôi cũng sẽ kiêng cữ ăn nữa; như vậy, tôi sẽ vào cùng vua, là việc trái luật pháp; nếu tôi phải chết thì tôi chết. Mạc-đô-chê bèn đi, và làm theo mọi điều bà Ê-xơ-tê đã dặn biểu mình.”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Ê-xơ- tê 4:14
“Vì nếu ngươi làm thinh trong lúc này đây, dân Giu-đa hẳn sẽ được tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị hư mất; song nào ai biết rằng chẳng phải vì cớ cơ hội hiện lúc này mà ngươi được vị hoàng hậu sao?”
Đức Chúa Trời sẵn sàng sử dụng bất cứ người nào nhận biết được cơ hội Chúa ban và sự yếu đuối của mình để từ đó hành động can đảm theo sự chỉ dẫn của Ngài. Chúng ta đều biết kết cuộc của câu chuyện này, đó là sự giải cứu người Ít-ra-ên qua hành động can đảm và khôn ngoan của Hoàng hậu Ê-xơ-tê. Mặc dù cơ hội để thể hiện sự can đảm có thể không xảy ra thường xuyên, nhưng sự chuẩn bị cho những hoàn cảnh này đòi hỏi cả một đời sống. Giống như Hoàng hậu Ê-xơ- tê, người sống can đảm thường có những phẩm chất sau:
Cảm thông với người khác: Hoàng hậu Ê-xơ-tê rất buồn và bối rối khi thấy người cha nuôi của mình là ông Mạc-đô-chê mặc bao, phủ tro, và kêu khóc cách cay đắng. Sự đau đớn của ông Mạc-đô-chê và của người Ít-ra-ên cũng là sự đau đớn của bà. Người sống can đảm không nhất thiết phải là người trực tiếp trải qua những đau khổ, nhưng phải là người cảm thông và biết rõ những điều anh chị em mình đang trải qua. Ông Môi-se thời trẻ cũng có sự cảm thông này nhưng đã hành động thiếu suy nghĩ và không cân nhắc sự dẫn dắt của Chúa khi ông ra tay giết một người Ê-díp-tô.
Làm gương trong nếp sống hằng ngày: Bà Ê-xơ-tê có những người hầu cận trung thành sẵn sàng giúp đỡ và thậm chí kiêng ăn với bà. Sự đối đãi ân cần của bà cũng như nếp sống tin kính hằng ngày của bà trước mặt những người hầu khiến họ yêu mến và tôn trọng bà, đặc biệt là trong những hoàn cảnh khó khăn nhất của bà.
Có sự hướng dẫn và thách thức của những người yêu mến Chúa: Mặc dù rất yêu thương bà Ê-xơ-tê như con mình, ông Mạc-đô-chê cũng không ngần ngại nói điều phải nói. Ông Mạc-đô-chê nhắc bà Ê-xơ-tê nhớ rằng chính Đức Chúa Trời đã đưa bà vào chức vị hoàng hậu là để bà có thể cứu dân mình. Dù vậy, ông Mạc-đô-chê bày tỏ sự tin cậy tuyệt đối nơi Đức Chúa Trời rằng Ngài sẽ giải cứu dân Ngài dù bà Ê-xơ-tê không chịu can thiệp. Ông cũng cảnh cáo bà rằng không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, dù đó là cung vua, rằng Chúa sẽ sửa phạt những người thối thác, trốn tránh trách nhiệm Chúa giao.
Nhận biết chính mình để nhìn lên Chúa: Bà hoàn toàn không liều lĩnh vì biết rất rõ giá phải trả, nhưng sẵn sàng tiến tới vì biết đâu là điều ưu tiên. Bà biết rõ sự nhỏ bé của chính mình trước sứ mệnh lớn lao Chúa giao phó nên kêu gọi mọi người hãy hiệp một với bà trong sự kiêng ăn để kêu cầu cùng Chúa. Đức tin là phó thác, là đầu phục. Vì thế, một người tuyên bố mình tin Chúa thì không thể chùn bước trước hiểm nguy. Tuy nhiên, cần xác định đâu là ý muốn Chúa để vâng phục chứ không tự mình rước họa vào thân chỉ vì thiếu hiểu biết.
Chúa đang đặt để bạn ở đâu? Bạn đang thoái thác trách nhiệm Chúa giao, hay can đảm hành động trong sự nhận biết chính mình và hết lòng tin cậy nơi Chúa?