TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 12/10:ĐI BỘ TRÊN MẶT BIỂN
Kinh Thánh: “Tức thì Đức Chúa Giê-xu đưa tay ra nắm lấy người, mà nói rằng: Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi làm vậy?” (Ma-thi-ơ 14:31)
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Ma-thi-ơ 14:22-33
“Kế đó, Ngài liền hối môn đồ xuống thuyền, qua trước bờ bên kia, trong khi Ngài đang truyền cho dân chúng tan đi. Xong rồi, Ngài lên núi để cầu nguyện riêng; đến chiều tối, Ngài ở đó một mình. Bấy giờ, thuyền đã ra giữa biển rồi, vì gió ngược, nên bị sóng vỗ. Song đến canh tư đêm ấy, Đức Chúa Giê-xu đi bộ trên mặt biển mà đến cùng môn đồ. Khi thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, thì môn đồ bối rối mà nói rằng: Ấy là một con ma; rồi sợ hãi mà la lên. Nhưng Đức Chúa Giê-xu liền phán rằng: Các ngươi hãy yên lòng; ấy là ta đây, đừng sợ! Phi-e-rơ bèn thưa rằng: Lạy Chúa, nếu phải Chúa, xin khiến tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa. Ngài phán rằng: Hãy lại đây! Phi-e-rơ ở trên thuyền bước xuống, đi bộ trên mặt nước mà đến cùng Đức Chúa Giê-xu. Song khi thấy gió thổi, thì Phi-e-rơ sợ hãi, hòng sụp xuống nước, bèn la lên rằng: Chúa ơi, xin cứu lấy tôi! Tức thì Đức Chúa Giê-xu giơ tay ra nắm lấy người, mà nói rằng: Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi làm vậy? Ngài cùng Phi-e-rơ lên thuyền rồi, thì gió yên lặng. Các người trong thuyền bèn đến quì lạy Ngài mà nói rằng: Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Ma-thi-ơ 14:31
“Tức thì Đức Chúa Giê-xu đưa tay ra nắm lấy người, mà nói rằng: Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi làm vậy?”
Sau phép lạ hóa bánh cho đoàn dân đông ăn, Chúa Giê-xu biết họ muốn ép Ngài lên làm vua theo ý riêng của họ (Giăng6:15), nên Ngài hối thúc các môn đệ lên thuyền qua bờ bên kia, còn Ngài thì lên núi để cầu nguyện với Đức Chúa Cha. Dù các môn đệ làm theo lệnh của Chúa, nhưng họ chèo chống rất khó khăn vì gặp gió ngược, biển động dữ dội (Giăng 6:18). Sau khoảng chín tiếng (canh tư tức 3-6 giờ sáng) mà họ chỉ chèo được khoảng 5 hay 6 dặm (Giăng 6:19). Chúa Giê-xu thấy các môn đệ chèo khó nhọc lắm (Mác 6:48), nhưng Ngài chờ đến canh tư mới đến với họ khi họ gần kiệt sức! Trước đó, họ cũng đã từng gặp bão, nhưng lúc đó có Chúa trong thuyền, Ngài quở gió và biển khiến bão yên lặng, các môn đệ ngạc nhiên về quyền sai khiến trên thiên nhiên của Ngài (Ma-thi-ơ 8:23-27). Lần này gặp biển động, nhưng không có Chúa trong thuyền. Họ không thể tưởng tượng Thầy mình có thể đi trên các ngọn sóng nên nghĩ là gặp ma và sợ hãi! Hơn nữa, Chúa còn bày tỏ quyền năng khiến cả ông Phi-e-rơ cũng có thể đi bộ trên mặt nước! Khi Chúa Giê-xu và ông Phi-e-rơ vào thuyền thì gió liền yên lặng và “tức thì chiếc thuyền đậu vào bờ là nơi định đến” (Giăng 6:21). Chúa mở mắt tâm linh của các môn đệ, họ thấy được thần tính của Ngài nên lần đầu tiên họ xưng nhận Ngài là “Con Đức Chúa Trời” và thờ lạy Ngài.
Riêng về ông Phi-e-rơ, bản tính ông dễ xung động nên xin Chúa cho ông đi trên mặt nước để đến với Ngài. Thay vì nhìn Chúa, ông nhìn sóng gió, đức tin ông chao đảo khiến ông sắp chìm. Nhưng về mặt tích cực, ông kêu cầu Chúa ngay khi gặp khó khăn. Hơn nữa, ông là người duy nhất trên thuyền và trong lịch sử, được kinh nghiệm bước đi trên mặt nước, dù ngắn ngủi!
Qua câu chuyện, chúng ta rút ra bài học sau: (1) Khó khăn trong đời sống có thể là do sự sửa phạt của Chúa (như trường hợp ông Giô-na), nhưng cũng có lúc do Chúa muốn đào luyện chúng ta trưởng thành hơn trong đời sống tâm linh; (2) lúc chịu thử thách, chúng ta nôn nóng muốn Chúa cứu giúp ngay, nhưng Chúa biết rõ lúc nào là tốt nhất để can thiệp; và (3) để đức tin không chao đảo, chúng ta nên nhìn lên Chúa thay vì nhìn sóng gió chung quanh (Hê-bơ-rơ 12:2).