TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 2/11: VÂNG PHỤC CHO ĐẾN CHẾT
Kinh Thánh: “Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự.” (Phi-líp 2:8)
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Lu-ca 22:39-46
“ Đoạn, Đức Chúa Giê-xu ra đi, lên núi Ô-li-ve theo như thói quen; các môn đồ cùng đi theo Ngài. Khi đã đến nơi đó, Ngài phán cùng môn đồ rằng: Hãy cầu nguyện, hầu cho các ngươi khỏi sa vào sự cám dỗ. Ngài bèn đi khỏi các môn đồ, cách chừng liệng một cục đá, quì xuống mà cầu nguyện rằng: Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi! Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi!… Có một thiên sứ từ trên trời hiện xuống cùng Ngài, mà thêm sức cho Ngài. Trong cơn rất đau thương, Ngài cầu nguyện càng thiết, mồ hôi trở nên như giọt máu lớn rơi xuống đất. Cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy trở lại cùng các môn đồ, thấy đương ngủ mê vì buồn rầu. Ngài phán rằng: Sao các ngươi ngủ? Hãy đứng dậy cầu nguyện, để cho khỏi sa vào sự cám dỗ.”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Phi-líp 2:8
“Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự.”
Chúa Giê-xu thường có thói quen vào vườn Ghết-sê-ma-nê, trên núi Ô-li-ve, vùng ngoại ô của thành Giê-ru-sa-lem để yên tĩnh cầu nguyện (câu 39). Y sĩ Lu-ca mô tả thời điểm Chúa Giê-xu chịu sự cám dỗ nặng nề nhất trong chức vụ của Ngài. Đây là trận chiến thuộc linh rất khốc liệt. Ngài bày tỏ cho các môn đệ rằng Ngài hết sức buồn bực, cần sự hiện diện nâng đỡ của họ (Ma-thi-ơ 26:38). Thông thường người Do Thái đứng cầu nguyện, ở đây Chúa quỳ gối, sấp mặt xuống đất mà khẩn thiết cầu xin rằng: “Lạy Cha, nếu Cha muốn xin cất chén này khỏi tôi! Dù vậy, xin ý Cha được nên, chứ không theo ý tôi!” (Lu-ca 22:42). Lời khẩn cầu này được lặp lại hai lần nữa (Ma-thi-ơ 26:44). Trong cơn rất đau thương, y sĩ Lu-ca mô tả mồ hôi của Ngài như những giọt máu lớn rơi xuống đất! Một thiên sứ đến để thêm sức cho Ngài.
Về phương diện nhân tính,“Chén” mà Chúa Giê-xu không muốn uống là sự thịnh nộ của Đức Chúa Cha trên tội lỗi (Ê-sai51:17). Khi chấp nhận chết trên thập giá, Chúa Giê-xu phải mang tội lỗi của toàn nhân loại (Ê-sai 53:5-6), chịu sự trừng phạt, rủa sả thay cho tội nhân (Ga-la-ti 3:13), và bị Đức Chúa Cha lìa bỏ (Ma-thi-ơ 27:46). Chính vì gớm ghiếc tội lỗi và không muốn bị Đức Chúa Cha lìa bỏ nên Chúa Giê-xu khẩn thiết cầu xin Cha Ngài, nếu có thể được, dùng phương cách khác trong sự cứu rỗi nhân loại. Ngài không hề tỏ ra sợ hãi sự đau đớn của thân xác hay sự chết (Ma-thi-ơ 16:21-23). Sự chết thế cho tội nhân của Ngài như chiên con không tì vít là con đường duy nhất, không có phương cách nào khác (Giăng14:6) nên Chúa Giê-xu vui lòng vâng phục Đức Chúa Cha, tự nguyện uống chén thịnh nộ, chết trên thập tự giá.
Sự kiện trong vườn Ghết-sê-ma-nê cho chúng ta những bài học như sau: (1) Trong sự thử thách, chúng ta cần cầu nguyện trình nan đề cho Chúa, có lúc Chúa mở đường cho ra khỏi, có lúc Ngài thêm sức chịu đựng; (2) luôn tìm hiểu và quyết tâm vâng phục ý Chúa, vì biết rằng ý Ngài luôn luôn là tốt lành cho chính chúng ta.