TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 3/11: GƯƠNG VÂNG PHỤC CỦA ÔNG ÁP-RA-HAM


0
Categories : Devotions

Kinh Thánh: “Bởi đức tin, Áp-ra-ham dâng Y-sác trong khi bị thử thách: người là kẻ đã nhận lãnh lời hứa, dâng con một mình.” (Hê-bê-rơ 11:17)

Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Sáng Thế Ký 22:1-19

“Khi mọi việc kia đã xong, thì Đức Chúa Trời thử Áp-ra-ham; Ngài phán rằng: Hỡi Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy bắt đứa con một ngươi yêu dấu, là Y-sác, và đi đến xứ Mô-ri-a, nơi đó dâng đứa con làm của lễ thiêu ở trên một hòn núi kia mà ta sẽ chỉ cho. Áp-ra-ham dậy sớm, thắng lừa, đem hai đầy tớ và con mình là Y-sác, cùng đi; người cũng chặt củi để dùng về của lễ thiêu, rồi đi đến nơi mà Đức Chúa Trời đã truyền dạy. Qua đến ngày thứ ba, Áp-ra-ham nhướng mắt lên thấy nơi đó ở lối đằng xa, thì nói cùng hai kẻ đầy tớ rằng: Hãy ở lại đây với con lừa; ta cùng đứa trẻ sẽ đi đến chốn kia đặng thờ phượng, rồi sẽ trở lại với hai ngươi. Áp-ra-ham lấy củi về của lễ thiêu, chất trên Y-sác, con mình; rồi người cầm lửa và dao trong tay, và cả hai cha con đồng đi. Y-sác bèn nói cùng Áp-ra-ham, cha mình, rằng: Hỡi cha! Người đáp: Con ơi! Cha đây. Y-sác nói: Củi đây, lửa đây, nhưng chiên con đâu có đặng làm của lễ thiêu? Áp-ra-ham rằng: Con ơi! Chính Đức Chúa Trời sẽ sắm sẵn lấy chiên con đặng dùng làm của lễ thiêu; rồi cả hai cha con cứ đồng đi. Họ đến chốn Đức Chúa Trời đã phán dạy; tại đó, Áp-ra-ham lập bàn thờ, chất củi lên, trói Y-sác con mình lại, để lên đống củi trên bàn thờ. Áp-ra-ham bèn giơ tay ra cầm lấy dao đặng giết con mình. Thiên sứ của Đức Giê-hô-va từ trên trời kêu xuống mà rằng: Hỡi Áp-ra-ham, Áp-ra-ham! Người thưa rằng: Có tôi đây. Thiên sứ phán rằng: Đừng tra tay vào mình con trẻ và chớ làm chi hại đến nó; vì bây giờ ta biết rằng ngươi thật kính sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với ta con ngươi, tức con một ngươi. Áp-ra-ham nhướng mắt lên, xem thấy sau lưng một con chiên đực, sừng mắc trong bụi cây, bèn bắt con chiên đực đó dâng làm của lễ thiêu thay cho con mình.  Áp-ra-ham gọi chỗ đó là Giê-hô-va Di-rê. Bởi cớ ấy, ngày nay có tục ngữ rằng: Trên núi của Đức Giê-hô-va sẽ có sắm sẵn. Thiên sứ của Đức Giê-hô-va từ trên trời kêu Áp-ra-ham lần thứ nhì mà rằng: Đức Giê-hô-va phán rằng: Vì ngươi đã làm điều đó, không tiếc con ngươi, tức con một ngươi thì ta lấy chánh mình ta mà thề rằng sẽ ban phước cho ngươi, thêm dòng dõi ngươi nhiều như sao trên trời, đông như cát bờ biển, và dòng dõi đó sẽ chiếm được cửa thành quân nghịch. Bởi vì ngươi đã vâng theo lời dặn ta, nên các dân thế gian đều sẽ nhờ dòng dõi ngươi mà được phước. Đoạn, Áp-ra-ham trở về nơi hai người đầy tớ; họ đứng dậy, đồng nhau đi về Bê-e-Sê-ba. Áp-ra-ham cứ ở tại Bê-e-Sê-ba.”

Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Hê-bê-rơ 11:17

“Bởi đức tin, Áp-ra-ham dâng Y-sác trong khi bị thử thách: người là kẻ đã nhận lãnh lời hứa, dâng con một mình.” 

  Ông Áp-ra-ham được một trăm tuổi khi cậu Y-sác sinh ra (Sáng Thế Ký 21:5). Ông phải chờ đợi hai mươi lăm năm mới có cậu Y-sác (Sáng Thế Ký 12:4), là con của lời hứa. Chúa khẳng định rằng “do nơi Y-sác sẽ sinh ra dòng dõi lưu danh ngươi” (21:12b). Một thời gian sau, cậu bé Y-sác trở thành một thiếu niên có thể đi bộ ba ngày đường, có thể vác củi cho cha. Đức Chúa Trời thử đức tin ông Áp-ra-ham bằng cách bảo ông dâng cậu Y-sác, đứa con mà ông yêu dấu, làm của lễ thiêu!

  Hành động của ông Áp-ra-ham chứng tỏ ông không do dự vâng theo mệnh lệnh Chúa. Ông dậy sớm, thắng lừa chuẩn bị cho hành trình xa. Từ Bê-e-sê-ba đến đất Mô-ri-a (là nơi sau này Vua Sa-lô-môn xây Đền Thờ Giê-ru-sa-lem; II Sử Ký 3:1) phải mất khoảng ba ngày đi bộ (80 km). Ông cũng chuẩn bị sẵn củi, lửa, và dao cho của lễ thiêu. Khi gần đến nơi, ông bảo hai đầy tớ ở lại để họ khỏi cản trở khi thấy ông dùng cậu Y-sác làm sinh tế. Thái độ vâng phục Chúa hoàn toàn của ông không phải do lòng cuồng tín, mù quáng. Dù ông không hiểu lý do tại sao Chúa bảo ông dâng cậu Y-sác làm của lễ thiêu, nhưng ông tin rằng ông và cả cậu Y-sác sẽ trở về gặp lại hai đầy tớ (câu 5). Hê-bơ-rơ 11:17-19 cho biết lúc ông Áp-ra-ham chịu thử nghiệm, ông tin nơi lời hứa của Chúa rằng dòng dõi của ông sẽ được tiếp nối qua cậu Y-sác, và ông tin rằng Chúa có quyền năng khiến cậu Y-sác sống lại! Ông không rõ đường lối Chúa, nhưng ông biết Chúa và đặt lòng tin nơi Ngài.

   Về phần Chúa, mục đích của Ngài là chỉ để thử nghiệm ông Áp-ra-ham (câu 1). Cho nên khi ông Áp-ra-ham cầm dao định giết cậu Y-sác thì Chúa ngăn cản và Ngài đã chuẩn bị sẵn một con chiên đực để thay thế (câu 11-13). Khoảng 600 năm sau, Chúa phán bảo ông Môi-se cấm ngặt người Do Thái thực hành tập tục lễ thiêu sống con mình cho tà thần của người Ca-na-an mà Chúa lên án là ghê tởm (Phục Truyền 18:9-10).

   Qua câu chuyện, chúng ta học được rằng, việc Chúa thử nghiệm con cái Ngài là việc bình thường, nhằm giúp chúng ta tăng trưởng trong niềm tin. Khi biết chắc ý Chúa cho mình, bổn phận của chúng ta là hoàn toàn tuân phục. Hơn nữa, câu chuyện này cũng là hình ảnh tiên tri rằng trong tương lai Đức Chúa Cha sẽ hy sinh Con Một Ngài. Mô-ri-a nơi Chúa bảo ông Áp-ra-ham lập bàn thờ là chính địa điểm sau này Vua Sa-lô-môn xây Đền Thờ, và Giê-ru-sa-lem là nơi Đức Chúa Cha sẽ “không tiếc chính Con mình,” bằng lòng để Đức Chúa Giê-xu làm sinh tế chết thế cho tội nhân (Rô-ma 8:32).

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *