TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 19/12: XẤU HỔ NHỤC NHÃ
Kinh Thánh: “Lạy Đức Giê-hô-va, là sự trông cậy của Y-sơ-ra-ên, những người nào bỏ Ngài đều sẽ bị xấu hổ!” (Giê-rê-mi 17:13a)
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Giê-rê-mi 2:26-27a
“Như kẻ trộm bị bắt, xấu hổ thể nào, thì nhà Y-sơ-ra-ên, nào vua, nào quan trưởng, nào thầy tế lễ, nào kẻ tiên tri, cũng sẽ xấu hổ thể ấy. Chúng nói với gỗ rằng: Ngài là cha tôi; với đá rằng: Ngài đã sanh ra tôi.”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Giê-rê-mi 17:13a
“Lạy Đức Giê-hô-va, là sự trông cậy của Y-sơ-ra-ên, những người nào bỏ Ngài đều sẽ bị xấu hổ!”
Nếu trong những câu Kinh Thánh trước cho thấy việc phạm tội của Y-sơ-ra-ên được ví sánh như những con thú hoang bất trị (câu 23-24), thì những câu Kinh Thánh tiếp theo cho thấy hậu quả của việc họ phạm tội là một sự xấu hổ lớn lao khôn tả. Hình ảnh kẻ trộm bị bắt quả tang xấu hổ nhục nhã thế nào thì tình trạng của người Y-sơ-ra-ên lúc này cũng xấu hổ y như vậy. Không phải họ xấu hổ mà ăn năn những tội đã phạm, song họ chỉ cảm thấy xấu hổ vì những điều sai, điều xấu mình đã làm bị phơi bày tỏ tường, đến nỗi không thể chối cãi. Điều đáng buồn là không chỉ có dân chúng thiếu hiểu biết mới phạm tội thờ hình tượng, nhờ cậy loài người, chối bỏ ơn Đức Chúa Trời, mà cả lãnh đạo đất nước (vua, quan trưởng) và lãnh đạo tôn giáo (thầy tế lễ, tiên tri) đều chịu chung sự xấu hổ này. Dân chúng xưng với gỗ và đá là cha, là đấng sinh thành của họ. Gỗ và đá là vật vô tri nhưng được dùng để tạc nên hình tượng A-sê-ra và những bàn thờ dâng của lễ trong nghi thức thờ tà thần. Họ xưng nhận như thế để nói rằng đây là đấng họ đang chú tâm và thờ phượng; cuộc sống của họ lệ thuộc vào những thần tượng này; chính những thần này đã làm ơn, ban phước, giải cứu cho họ! Và điều đó cũng đồng nghĩa họ quay lưng, phủ nhận hoàn toàn ơn Đức Chúa Trời đã ban cho mình. Thay vì điều họ cần làm khi nhận biết mình đã phạm sự xấu hổ là quay lại với Chúa, ăn năn tội, nhưng họ đã không làm như thế.
Khi nào chúng ta cũng bị xấu hổ giống như người Y-sơ-ra-ên ngày trước? Khi chúng ta mải mê chạy theo tiền bạc, dồn sức lực đeo đuổi công danh, sự nghiệp mà không biết rằng mình đang lệ thuộc vào chúng. Khi chúng ta ưu tiên dành thì giờ, tâm trí, tiền bạc lo cho gia đình, lo cho tương lai con cái đến nỗi đã đặt Chúa vào hàng thứ yếu. Dù rằng không tuyên xưng đó là lẽ sống của chúng ta, nhưng qua những gì chúng ta thể hiện, đeo đuổi, đã nói lên rằng Đức Chúa Trời không còn là đối tượng ưu tiên để chúng ta lệ thuộc Ngài hoàn toàn. Coi chừng, chính nếp sống như vậy sẽ dẫn đến hậu quả chúng ta sẽ xấu hổ nhục nhã khác nào kẻ trộm bị bắt quả tang.
Hãy quay về với Chúa, ăn năn và để Ngài làm Chủ đời sống bạn. Cách sống của bạn cho cho thấy Đức Chúa Trời có phải là Cha, là Đấng Sinh Thành của bạn không?