TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 13/01: TRẢI NGHIỆM ƠN PHƯỚC CHÚA


0
Categories : Devotions

https://oneway.vn/wp-content/uploads/2017/01/oneway.vn_tnhn_17013c.jpg

Kinh Thánh: “Đức Chúa Trời ban phước cho Nô-ê cùng các con trai người, mà phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy trên mặt đất.”

(Sáng Thế Ký 9:1)

Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Sáng Thế Ký 8:1-22

“Vả, Đức Chúa Trời nhớ lại Nô-ê cùng các loài thú và súc vật ở trong tàu với người, bèn khiến một trận gió thổi ngang qua trên đất, thì nước dừng lại. Các nguồn của vực lớn và các đập trên trời lấp ngăn lại; mưa trên trời không sa xuống nữa. Nước giựt khỏi mặt đất, lần lần vừa hạ vừa giựt; trong một trăm năm mươi ngày nước mới bớt xuống. Đến tháng bảy, ngày mười bảy, chiếc tàu tấp trên núi A-ra-rát. Nước cứ lần lần hạ cho đến tháng mười; ngày mồng một tháng đó, mấy đỉnh núi mới lộ ra. Được bốn mươi ngày, Nô-ê mở cửa sổ mình đã làm trên tàu, thả một con quạ ra; quạ liệng đi liệng lại cho đến khi nước giựt khô trên mặt đất. Người cũng thả một con bồ câu ra, đặng xem thử nước hạ bớt trên mặt đất chưa. Nhưng bồ câu chẳng tìm được nơi nào đáp chân xuống, bèn bay trở về trong tàu cùng người, vì nước còn khắp cả trên mặt đất. Nô-ê giơ tay bắt lấy bồ câu, đem vào tàu lại với mình. Đoạn, người đợi bảy ngày nữa, lại thả bồ câu ra khỏi tàu; đến chiều bồ câu về cùng người, và nầy, trong mỏ tha một lá ô-li-ve tươi; Nô-ê hiểu rằng nước đã giảm bớt trên mặt đất. Người đợi bảy ngày nữa, thả con bồ câu ra; nhưng chuyến nầy bồ câu chẳng trở về cùng người nữa.

Nhằm năm sáu trăm một của đời Nô-ê, ngày mồng một, tháng giêng, nước đã giựt bày mặt đất khô; Nô-ê bèn giở mui tàu mà nhìn; nầy, mặt đất đã se. Đến tháng hai, ngày hai mươi bảy, đất đã khô rồi. Đức Chúa Trời bèn phán cùng Nô-ê rằng: Hãy ra khỏi tàu, ngươi, vợ, các con và các dâu ngươi. Hãy thả ra với ngươi mọi vật sống của các xác thịt đã ở cùng ngươi: nào chim, nào thú, nào côn trùng bò trên đất, hầu cho chúng nó sanh sản, và thêm nhiều trên mặt đất. Vậy, Nô-ê cùng vợ người, các con trai và các dâu người ra khỏi tàu. Các thú, rắn, chim cùng mọi vật hành động trên mặt đất tùy theo giống đều ra khỏi tàu. Nô-ê lập một bàn thờ cho Đức Giê-hô-va. Người bắt các súc vật thanh sạch, các loài chim thanh sạch, bày của lễ thiêu dâng lên bàn thờ. Đức Giê-hô-va hưởng lấy mùi thơm và nghĩ thầm rằng: Ta chẳng vì loài người mà rủa sả đất nữa, vì tâm tánh loài người vẫn xấu xa từ khi còn tuổi trẻ; ta cũng sẽ chẳng hành các vật sống như ta đã làm. Hễ đất còn, thì mùa gieo giống cùng mùa gặt hái, lạnh và nóng, mùa hạ cùng mùa đông, ngày và đêm, chẳng bao giờ tuyệt được.”

Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Sáng Thế Ký 9:1

“Đức Chúa Trời ban phước cho Nô-ê cùng các con trai người, mà phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy trên mặt đất.”

  Một người đồng đi với Đức Chúa Trời đương nhiên sẽ tìm kiếm sự vinh hiển của Ngài và ý Ngài được nên. Nhưng “Đức Chúa Trời không phải là không công bình mà bỏ quên công việc và lòng yêu thương của anh em đã tỏ ra vì danh Ngài, trong khi hầu việc các thánh đồ và hiện nay đương còn hầu việc nữa” (Hê-bơ-rơ 6:10). Sứ đồ Phao-lô cũng khích lệ tín hữu tại Cô-rinh-tô hãy vững vàng trong đức tin vì công khó của họ không phải là vô ích (I Cô-rinh-tô 15:58). Có ít nhất bốn điều phước hạnh ông Nô-ê đã nhận được từ Đức Chúa Trời trong hành trình thuộc linh của ông.

Thứ nhất, sự tôn trọng của Đức Chúa Trời dành cho ông. Đức Chúa Trời đã ban cho ông đặc ân để đồng đi với Ngài (6:8-9), nhưng không phải như một đầy tớ mà như một người bạn của Ngài. Đức Chúa Trời đã bày tỏ những suy nghĩ, ý định, chương trình của Ngài cho ông Nô-ê (6:13; Hê-bơ-rơ 11:7a). Đây cũng là trải nghiệm của chúng ta khi Chúa Giê-xu phán rằng, Ngài không gọi chúng ta là đầy tớ nữa, nhưng đã gọi chúng ta là bạn hữu Ngài (Giăng 15:15).

Thứ hai, ông Nô-ê trải nghiệm sự giải cứu của Đức Chúa Trời cho ông và gia đình ông (Sáng Thế Ký 8:15). Trong thời bấy giờ có những người được gọi là “tay anh hùng có danh” (Sáng Thế Ký 6:4), nhưng rồi tất cả đều chết; chỉ có ông Nô-ê, “người đồng đi với Đức Chúa Trời” và gia đình ông được cứu.

Thứ ba, ông Nô-ê được Đức Chúa Trời nhớ đến (8:1). Đức Chúa Trời luôn quan tâm, chăm sóc, gìn giữ ông Nô-ê bất chấp những lúc trời giông tố, hay những lúc dường như Ngài yên lặng với ông. Đó là kinh nghiệm quý giá của Vua Đa-vít: “Khi cha mẹ bỏ tôi đi, thì Đức Giê-hô-va sẽ tiếp nhận tôi” (Thi Thiên 27:10). Và đó cũng là lời hứa chính Đức Chúa Trời hứa với chúng ta ngày nay rằng, sẽ không có bất cứ điều gì có thể đem chúng ta ra khỏi tình yêu Ngài dành cho chúng ta (Rô-ma8:31-39).

Thứ tư, ông Nô-ê được Đức Chúa Trời ban phước (9:1). Chính Đức Chúa Trời đã ban phước cho ông và dòng dõi ông, cũng lập giao ước với ông, và từ ông, một dòng dõi mới được hình thành trên đất. Ngày nay, Đức Chúa Trời cũng ban cho chúng ta những ơn phước thiêng liêng dư dật (Ê-phê-sô 1:3-6), cung ứng mọi điều cần yếu để chúng ta sống cuộc đời tin kính Chúa (II Phi-e-rơ 1:3-4), và đem chúng ta vào dòng dõi được lựa chọn, thầy tế lễ nhà Vua, là người rao giảng Phúc Âm của Chúa cho thế gian (I Phi-e-rơ 1:9).

Bạn có thấy hối tiếc vì đã đồng đi với Đức Chúa Trời không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *