TĨNH NGUYỆN HẰNG NGÀY 27/02: ĐỐI DIỆN VỚI SỰ CHỐNG ĐỐI
Kinh Thánh: “Kìa, Ta sai các ngươi đi khác nào như chiên vào giữa bầy muông sói. Vậy, hãy khôn khéo như rắn, đơn sơ như chim bồ câu.” (Ma-thi-ơ 10:16)
Phân đoạn Kinh Thánh nền tảng: Công Vụ 19:21-41
“Các việc đó rồi, Phao-lô toan đi ngang qua xứ Ma-xê-đoan và xứ A-chai đặng đến thành Giê-ru-sa-lem. Người nói rằng: Khi ta đã thăm thành đó rồi, cũng phải thăm thành Rô-ma nữa. Người bèn sai hai người giúp đỡ mình là Ti-mô-thê và Ê-rát sang xứ Ma-xê-đoan, song chính người còn ở lại trong cõi A-si ít lâu nữa. Lúc đó, có sự loạn lớn sanh ra vì cớ đạo Tin lành. Một người thợ bạc kia tên là Đê-mê-triu, vốn dùng bạc làm khám nữ thần Đi-anh, sinh nhiều lợi cho thợ làm công, bèn nhóm những thợ đó và kẻ đồng nghiệp lại, mà nói rằng: Hỡi bạn ta, các ngươi biết sự thạnh lợi chúng ta sanh bởi nghề nầy; các ngươi lại thấy và nghe nói, không những tại thành Ê-phê-sô thôi, gần suốt hết cõi A-si nữa, rằng tên Phao-lô nầy đã khuyên dỗ và trở lòng nhiều người, mà nói rằng các thần bởi tay người ta làm ra chẳng phải là chúa. Chúng ta chẳng những sợ nghề nghiệp mình phải bị gièm chê, lại cũng e rằng đền thờ của đại nữ thần Đi-anh bị khinh dể nữa, và nữ thần ta bị tiêu diệt về sự vinh hiển mà cõi A-si cùng cả thế giới đều tôn kính chăng. Chúng nghe bấy nhiêu lời, bèn nổi giận lắm, cất tiếng kêu rằng: Lớn thay là nữ thần Đi-anh của người Ê-phê-sô!
Cả thành thảy đều rối loạn; chúng đồng lòng đến rạp hát, kéo theo mình Gai-út, A-ri-tạc, là người Ma-xê-đoan, bạn đồng đi với Phao-lô. Phao-lô muốn chính mình ra mặt trước dân chúng, nhưng môn đồ chẳng cho. Cũng có mấy quan lớn xứ A-si, là bạn hữu người, sai đến xin người chớ đi tới rạp hát. Người thì reo lên thể nầy, kẻ thì la lên thể khác; vì trong hội om sòm, phần nhiều người cũng không biết vì cớ nào mình nhóm lại. Chúng bèn kéo A-léc-xan-đơ từ trong đám đông ra, và người Giu-đa xô người ra đứng trước; người bèn lấy tay ra dấu, muốn nói cùng dân chúng để binh vực bọn mình. Nhưng vừa khi đoàn dân nhận người là người Giu-đa, thì kêu rập lên ước trong hai giờ, rằng: Lớn thay là nữ thần Đi-anh của người Ê-phê-sô! Bấy giờ, có người thơ ký thành phố dẹp yên đoàn dân, nói rằng: Hỡi người Ê-phê-sô, há có ai chẳng biết thành Ê-phê-sô là kẻ canh giữ đền thờ nữ thần lớn Đi-anh và tượng thần ấy đã từ trên trời giáng xuống sao? Bởi điều đó thật chối cãi chẳng nổi, nên các ngươi khá ở yên, đừng làm sự gì vội vã. Vì những tên mà các ngươi đã kéo đến đây, chẳng phải mắc tội hoặc phạm đến của thánh, hay là lộng ngôn với nữ thần chúng ta đâu. Vậy, nếu Đê-mê-triu và các thợ làm công ở với người có cần kiện cáo ai, thì đã có ngày xử đoán và quan trấn thủ; mặc họ kiện cáo nhau. Ví bằng các ngươi có nài việc khác nữa, thì khá quyết định việc đó trong hội đồng theo phép. Vì e cho chúng ta bị hạch về sự dấy loạn xảy ra ngày hôm nay, không thể tìm lẽ nào để binh vực sự nhóm họp nầy. Người nói bấy nhiêu lời, bèn cho chúng về.”
Câu Kinh Thánh ghi nhớ: Ma-thi-ơ 10:16
“Kìa, Ta sai các ngươi đi khác nào như chiên vào giữa bầy muông sói. Vậy, hãy khôn khéo như rắn, đơn sơ như chim bồ câu.”
Cuộc rối loạn chống lại Sứ đồ Phao-lô khởi sự từ một người thợ bạc tên Đê-mê-triu. Ông làm những khám để thờ nữ thần Đi-anh, là thần tình yêu và thịnh vượng của người Hy Lạp. Công việc này đem nhiều lợi nhuận cho ông và những người thợ bạc ở đây (câu 23-25). Trong khi đó, Sứ đồ Phao-lô ra sức truyền rao sự cứu rỗi của Chúa Giê-xu, nói cho mọi người biết các thần tượng làm bởi tay người không phải là thần. Ảnh hưởng của đạo Chúa khiến nhiều người tại thành Ê-phê-sô và cả cõi A-si ăn năn, từ bỏ thần tượng, và tin nhận Chúa Giê-xu (câu 26).
Nhận thức mối nguy cơ thất thu của mình, ông Đê-mê-triu tập trung những thợ bạc, chỉ cho họ thấy viễn cảnh bị thất nghiệp khi dân thành Ê-phê-sô nghe Sứ đồ Phao-lô giảng và tin nhận Chúa Giê-xu. Ông Đê-mê-triu dùng nhiều lời lẽ kích động, nên nhóm thợ bạc nổi giận và hô lớn: “Lớn thay là nữ thần Đi-anh của người Ê-phê-sô!” (câu 28). Họ xuống đường khiến cả thành rối loạn, rồi chạy ùa vào nhà hát, kéo theo ông Gai-út và ông A-ri-tạc là hai bạn của Sứ đồ Phao-lô. Không để hai bạn chịu liên lụy, Sứ đồ Phao-lô muốn đi ra trước dân chúng nhưng các môn đệ và vài lãnh đạo là bạn của Sứ đồ Phao-lô ở A-si can ngăn, họ sợ tính mạng ông bị đe dọa. Khi ông A-léc-xan-đơ ra hiệu để bào chữa, đám đông nhận ra ông là người Do Thái thì hô to suốt hai giờ đồng hồ: “Lớn thay là nữ thần Đi-anh của người Ê-phê-sô!” (câu 34).
Cuối cùng, ông thư ký thành phố lên tiếng trấn an đám đông, ông khẳng định sự linh thiêng của vị nữ thần mà mọi người ở khắp Á châu đều biết. Ông tuyên bố: Ông Phao-lô và các bạn không trộm cắp vật thánh cũng không phạm thánh hay lộng ngôn với nữ thần (câu 37), nếu ông Đê-mê-triu và các thợ bạc muốn kiện cáo thì xuống tòa án gặp quan trấn thủ. Ông cảnh báo đám đông có thể bị truy tố về việc làm náo loạn. Sau đó ông giải tán họ.
Trong công tác ra đi làm chứng về Chúa, chúng ta không tránh khỏi những chống đối, bức hại. Phía sau những tà thần là ma quỷ, nhưng Đấng ở cùng chúng ta là Đức Chúa Trời. Hãy khôn khéo trình bày đầy đủ nền tảng niềm tin nơi Chúa Giê-xu, đừng nên chỉ trích hay xúc phạm đến tôn giáo cũ của họ. Làm như thế không thuyết phục được người nghe mà còn gây phản cảm, gây kích động không tốt. Hãy nhớ lời dạy của Chúa Giê-xu: “Kìa, Ta sai các ngươi đi khác nào như chiên vào giữa bầy muông sói. Vậy, hãy khôn khéo như rắn, đơn sơ như chim bồ câu.”
Bạn có gặp bức hại khi đi ra chứng đạo chưa? Bài học này giúp bạn điều gì?