Tĩnh Nguyện Hằng Ngày 31/5 NHỮNG HẠT GIỐNG NGOAN CƯỜNG
Một hạt giống bám chặt vào cây phong mẹ khi cơn gió mùa thu thổi trên nó ngày này sang ngày khác. Nó càng lo lắng hơn khi những hạt quanh nó bị gió xé toạc, mang đi. Những chú sóc làm nó hoảng sợ khi chúng nhảy từ cành này sang cành khác, giành giật nhau những “hàng xóm” quanh nó làm đồ ăn vặt. “Rồi mình cũng tiêu mất thôi!” – nó than.
“Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu hạt lúa mì không rơi xuống đất và chết đi, nó vẫn chỉ là một hạt thôi; nhưng nếu chết đi, nó được kết quả nhiều.” (Giăng 12:24 – BTTHĐ)
Một cơn gió xoáy rít quanh nó: “Hãy buông tay ra rồi con sẽ ổn thôi”. “Nếu buông ra con sẽ chết mất!”. Gió không biết nói gì, chỉ thì thầm len qua các cành cây.
Cuối cùng, hạt giống bé nhỏ không còn bám trụ nổi nữa, nên nó chấp nhận buông tay, nộp mình cho khu rừng.
“Giúp tôi với…” – nó réo, và lá cây vẫy chào khi nó xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Cây rụng lá phủ lên nó. Thú rừng giẫm đạp lên nó. Mặt đất siết chặt lấy nó, kéo nó sâu xuống, làm thế giới của nó bỗng trở nên tối tăm nhưng yên tĩnh. Chim không còn ca hát cho nó nghe. Những cơn gió không còn ve vuốt nó. Mưa lấp đầy mọi ngõ ngách còn sót lại, đẩy không khí ra ngoài. Nó ngâm mình trong bùn cho đến khi người nó sưng phồng lên.
Rồi mặt đất trở nên lạnh hơn khi mùa đông phủ kín khu rừng. Băng giá bao quanh, đất quanh nó nứt nẻ, ép vào cơ thể móp méo của nó. Nó cảm nhận mình đang chết dần khi ánh sáng không còn…
Vào mùa xuân, khi đất ấm lên, những vết nứt phá vỡ vỏ hạt của nó. Những gì từng bảo vệ sự sống nó bỗng tan rã thành những mảnh nhỏ quanh nó. Hạt giống trở nên khác một chút so với lúc nó bị đất vùi.
Và rồi, nó cảm thấy có gì đó khuấy động. Đẩy sang một bên những dấu tích cuối cùng của lớp áo khoác, nó gồng mình chống lại sức ép của đất, bỗng một cái rễ đâm ra từ chính thân thể nó. Nó buộc phải hướng xuống, gạt sang một bên và sau đó ôm lấy chính những hạt đất đang giam hãm nó.
Một lực đẩy phát ra từ nó và tìm đường hướng lên trên; trườn khỏi mặt đất và thăm dò ánh sáng…
Được ánh sáng chiếu vào. Mặc dù mỏng manh đến độ có thể bị nghiền nát bởi tiếng bước chân của một đứa bé, lưỡi kiếm của nó vẫn không ngừng hướng lên, xuyên qua đất đá.
Một sớm bình minh nọ, lưỡi kiếm xanh mỏng của hạt giống ấy bắt gặp được một chùm ánh sáng mặt trời. Chim lại ca hát cho nó. Trên cao, những lá phong vỗ tay. Gió vuốt ve chào đón nó trở về nhà!
“Mọi người ở cả đâu khi tôi trong bóng tối?” – nó hỏi, và khóc. “Ta chưa bao giờ rời bỏ con” – gió đáp. “Thật khó khăn cho con!” – nó tiếp. “Vâng!” – gió đáp. “Con đã chết một mình!” – nó tủi thân. “Không phải một mình, nhưng đúng thật con đã chết!” – gió trả lời. “Nhưng giờ con đã được sống!” – nó reo mừng. “Và bây giờ con có gì đấy?”. “Ồ! Những chiếc rễ!”. “Và?”. “Một cái gốc nhỏ!”…
“Chẳng mấy chốc con sẽ có những nhánh cây, những chiếc lá, vỏ cây và hạt giống chính mình. Bây giờ con luôn có thể tìm được nước, và đầu con sẽ ở trên đầu của những chú sóc trước khi trải qua các mùa. Con sẽ giúp các sinh vật có thức ăn, và không chỉ sống lâu, con còn tạo ra được nhiều sự sống hơn…” – gió nói.
Đó là sự thật. Hạt giống đã chết. Tuy nhiên, ở đâu đó trong vùng đất tối tăm và im lặng, quá khứ của nó đã bị nuốt mất bởi những gì nó sẽ trở thành!Cầu nguyện:“Thưa Chúa kính yêu! Cảm tạ Ngài đã vì chúng con mà chịu khổ, chịu chết, để rồi Ngài sống lại và ban cho chúng con sự sống mới – trong Ngài! Xin cho chúng con luôn được dằm thắm trong Lời Chúa, và ra hoa, kết quả xứng đáng cho Ngài! Chúng con cầu nguyện trong Danh Chúa Giê-xu. Amen!”.