Tĩnh Nguyện Hằng Ngày 5/7 _ NHỊP ĐIỆU ÂN SỦNG
Bạn đang là ai trong hội thánh? Trọng trách bạn đang mang có khiến bạn mệt mỏi, lằm bằm, oán trách chính mình và những người anh em xung quanh? Chính Chúa đã phán về “ách” của Ngài là ách nhẹ nhàng, dễ chịu, nhưng tại sao bạn vẫn đang nắm giữ cái ách đó như khổ sai mà bạn vẫn bươn theo? Và “ách” dễ chịu là như thế nào, liệu chúng ta có đang dùng những mỹ từ như công tác Chúa giao, hầu việc Chúa… để đặt lên mình hoặc lên một ai khác những “ách” mà không phải của chính Chúa?
“Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường, hãy gánh lấy ách của Ta và học theo Ta thì linh hồn các ngươi sẽ được an nghỉ, vì ách Ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng” (Ma-thi-ơ 11:28-30 – BTTHĐ)
Chúa Giê-xu luôn biết cách ‘định vị’ con người, dù cách hàng ngàn năm trước. Lời Ngài vượt mọi thời đại và vẫn áp dụng cho chúng ta tới tận ngày nay. Thật kỳ diệu vì qua nhiều thế kỷ, con người vẫn liên tục tranh chiến cùng các vấn đề như nhau. Dường như các thử thách của chúng ta đơn giản là một vòng tuần hoàn, qua mỗi thế hệ nó lại quay trở lại. Con người trở nên mệt mỏi, hao mòn, kiệt quệ. Kinh Thánh không dạy chúng ta phải mệt mỏi khi làm việc lành chẳng vì lý do gì.
Điều Chúa Giê-xu ban, đó là mối quan hệ chứ không phải tôn giáo. Nhưng sự khác biệt giữa 2 điều này thật lý thú. Tôn giáo là một hệ thống niềm tin, hay sự biết chắc mà một người tuân thủ; còn mối quan hệ là sự kết nối, sự ràng buộc đôi bên. Một người có thể biết chắc điều họ tin theo, dựa trên mối quan hệ của họ với người khác. Nhưng bởi sức riêng, thật khó để sống bày tỏ niềm tin, trong khi không có mối quan hệ nào khích lệ chúng ta.
Đức Chúa Giê-xu phán: “Hỡi tất cả những kẻ mệt mỏi và gánh nặng hãy đến cùng Ta…”. Các luật lệ và mong đợi của tôn giáo thường đè nén con người – các luật lệ tôn giáo do con người đặt ra, áp đặt, chứ không phải sự dạy dỗ từ Lời Chúa. Chính trách nhiệm tôn giáo (không có ân sủng) khiến con người kiệt quệ.
Nhưng Đức Chúa Giê-xu phán: “Ta sẽ chỉ cho con… hãy bước đi với Ta và hãy làm việc với Ta, hãy theo dõi cách Ta làm. Hãy học nhịp điệu tự nhiên của ân sủng”.
Chúa Giê-xu có mối quan hệ với Cha Ngài mà không do thúc ép, không căn cứ trên phận sự hay lề luật. Ngài tin cậy Cha và Cha tin cậy Ngài. Trong Kinh Thánh, chúng ta không thấy Chúa Giê-xu vấp ngã (ngoại trừ sự thành thật của Ngài trong vườn Ghết-sê-ma-nê, khi Ngài hỏi liệu chén có thể được cất khỏi Ngài không). Dẫu vậy, đây vẫn là một bức tranh về nhịp điệu tự nhiên của ân sủng.
Chúa phán: “Ta sẽ không để bất cứ thứ gì nặng hay không phù hợp trên con”, và bản truyền thống chép: “Ách của Ta dễ chịu và gánh của Ta nhẹ nhàng”. Thật thú vị khi dùng chữ “ách” – là dây cương động vật hay gánh nặng nhằm hạn chế tự do của con vật. Nhưng Ngài lại phán “ách” của Ngài (cái mà ta nghĩ là gánh nặng, hạn chế tự do) lại dễ dàng, nhẹ nhàng. Chúa Giê-xu đang miêu tả nhiệm vụ của chúng ta. “Ách” của Ngài là nhiệm vụ của chúng ta; những điều Ngài ban cho để thực hiện trong cuộc sống này.
Lời Chúa thật là cẩm nang hướng dẫn đời sống. Nó chứa đựng kim chỉ nam và các sự dạy dỗ, giúp chúng ta thành công trong thế gian này. Bạn sẽ nghĩ: tự do thật là không ở dưới bất kỳ cái “ách” nào, nhưng ngược lại mới đúng. Khi không có sự giúp đỡ, hướng đi, khải tượng, chúng ta lang thang trong nguy hiểm và cạm bẫy. Nhưng dưới ách dịu dàng của Đấng Tạo Hóa, Ngài không cho chân chúng ta vấp ngã, Ngài dẫn chúng ta vào xứ đượm sữa và mật.
“Ách” Chúa dễ chịu, nhẹ nhàng. Nếu nhiệm vụ của bạn thật nặng nề, có thể bạn đang sai. Nhiệm vụ Ngài ban không khập khiễng, mà luôn vừa vặn với bạn. Ví dụ trong hôn nhân, vợ chồng có các nhiệm vụ khác nhau; phận sự dành cho người nam đối với nữ là một cái “ách”. Nhưng thường vợ hoặc không tin tưởng chồng, hoặc chồng xem nhẹ nhiệm vụ ‘làm đầu’ gia đình, nên vợ phải gánh vác… Điều này nhanh chóng trở thành một cái “ách” mà Chúa không định cho người vợ thực hiện.
Ách tôn giáo cũng tương tự. Nhịp điệu tự nhiên của ân sủng chỉ đến qua mối quan hệ với Đức Chúa Giê-xu. Khi chúng ta đầu phục và phụ thuộc vào Ngài, đó là lúc chúng ta mạnh nhất. Ngài phán trong 2 Cô-rinh-tô 12:9, “Nhưng Chúa phán, n Điển Ta đầy đủ cho con, vì sức mạnh của Ta trở nên trọn vẹn trong sự yếu đuối, vì vậy tôi rất vui mừng tự hào về những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi”.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài vì đã chọn kẻ hèn mọn như con đây để làm công việc nhà Ngài. Chúa ơi, những lúc nào con cảm thấy quá sức mình trong chức vụ này xin Ngài hướng dẫn để con đến gần Ngài trong mối liên hệ thâm sâu, để con cảm nhận niềm vui, sự thoải mái khi con được đứng trong công trường thuộc linh của Ngài. Và xin dạy con nhận lấy ân sủng của Chúa trong đời sống mình để làm việc cho Ngài cách hăng say hơn hiện tại . Con cảm ơn Ngài. A-men!